Bãi Trước đợi chờ lữ khách

 

BÃI TRƯỚC ĐỢI CHỜ LỮ KHÁCH
Thơ Phan Lan Hoa
***
Thu về hôm ấy nắng xanh xao
Bãi Trước khơi xô sóng cồn cào
Mây xám bồn chồn mong lữ thứ
Hun hút con tàu xa trắng phau.

Lữ khách bên em bước lên đồi
Màu hoa tim vỡ đỏ không thôi
Ve sầu ngân tiếng thề non nước
Ngơ ngẩn mùi hương sứ lưng trời.

Lữ khách bên em sánh bước đi
Cheo leo con phố giữa khuya về
Bên là biển lạnh, bên vai ấm
Đau nhói niềm yêu đến tràn trề.

Tình em giờ đã chung ái ân
Với tình lữ thứ của tâm hồn
Mai dù cách biệt phương trời thẳm
Lẫn khuất hồn thu giọt trong ngần.

Chỉ cần vậy thôi lữ khách ơi
Chỉ cần người biết thu yêu người
Và em đoán biết tình lữ thứ
Cũng vấn vương mùa thu heo may.

Lữ khách cứ đi, cứ xa thu
Biển ghìm cơn sóng vẻ hiền từ
Xanh xao nắng lại về Bãi Trước
Nghiêng bóng đợi chờ lữ khách xưa.

Phlanhoa -1999



Hồi đó, Vũng Tàu đã có con đường ven biển, nhưng hành lang đi bộ thì chưa có và tuyệt nhiên không có công trình lấn biển nào. Tụi tui thường có thú cà phê sáng CN ở đồi Sứ. Vắt vẻo sườn núi trong hương sứ và nghe sóng vỗ bờ xa. Hoặc lang thang bờ biển cho tới chiều tắt hoàng hôn mới về.

Một hôm đang cà phê thì thấy một cô gái áo đỏ cùng một ông Tây khoác vai nhau đi lên khu Bạch Dinh. Cảnh lúc ấy rất đẹp và tôi lượm cái bao bạc thuốc lá của ai đó vứt lại ở bàn bên cạnh, vẽ nên cảnh trong bài thơ trên. Không có cái ổ nhện và con rắn bạch tạng của anh Ba Hóa thì chỗ này cũng đã không còn có thể ngồi cà phê nghe sóng vỗ được nữa rồi. Cà phê biển bị giết chết bởi ý tưởng của những kiến trúc sư tồi tệ. Chả nhẽ cứ phải phạm thượng ngồi lên trên biển mới là cà phê biển sao? Dưới chân núi còn biết bao nhiêu là chỗ trống, sao phải san lấp biển?

Chia sẻ từ facebook Phan Lan Hoa

Không có nhận xét nào:
Viết Nhận xét